Bài đăng

Con gái khi yêu, dù yếu đuối cũng muốn tỏ ra mạnh mẽ

  Sài Gòn, năm 2015 Cuộc sống này vốn vô thường có lẽ Đôi lúc anh cảm thấy mình dường như ngã gục Màu hồng cuộc sống bỗng nhuộm màu xám xịt Cánh cửa tương lai gai đâm xuyên khắp chốn Nhưng anh ơi, đời vốn dĩ là thế Muốn hay không nó vẫn chẳng đổi dời  Bởi duy nhất chữ quy luật thành văn Ta chỉ có thể đón nhận nó bằng tinh thần quật cường ấy Tinh thần mẹ nuôi cha dưỡng thời bé thơ Tinh thần mà dẫu có chôn sâu dưới lớp cát bụi vô tình Vẫn có thể vươn lên trong sớm mai nào đấy Đôi khi khó khăn ta hãy coi là khoảng lặng  Là lửa đỏ tôi luyện sắt gang kia  Lúc khoảng lặng trong anh khó vơi đi Hãy một lần quay đầu nhìn lại Nơi có người sẵn sàng cùng anh vớt cạn nỗi sầu vương Bờ vai gầy em sẽ đảm đương nỗi buồn anh  Cùng anh đi qua những tháng ngày dông bão Để rồi cầu vồng phía chân trời ấy Em tặng anh, Vì anh xứng đáng hơn tất thảy mọi thứ! Em sẽ lại lui về phía sau Phía những ngày có anh trời hãy còn xanh tươi.

Yêu một người vô tâm, cảm giác như thế nào?

Sài Gòn, ngày 10 tháng 4 năm 2016 Sau chia tay... Chúng ta giờ như người xa lạ, không hơn. Anh bây giờ chẳng cần em nữa. Anh vẫn vậy, không níu kéo, không dài dông. Em ấy mà, vẫn hi vọng đấy! Tiếc là anh lại không như thế. Anh bảo em "hãy quên đi quá khứ" Anh có thể, còn em thì không đâu! Em càng hi vọng, anh càng thẳng tay dập tắt. Anh có biết hay không biết thế? Rằng anh là người đầu tiên em yêu Thật lòng! Là người đầu tiên mang lại trong em cảm giác nhớ nhung, hờn ghen và cả những thổn thức; Là người đầu tiên phá vỡ những quy tắc trong em; Là người đầu tiên khiến trái tim em loạn nhịp, tệ hơn là nó chẳng thiết nghe em nữa rồi; Người đầu tiên trong em là anh đấy! Anh có biết? Dù xa nhau nhưng chưa ngày nào... Em thôi nhớ anh Nước mắt em rơi nhiều Vì anh. Nhưng, Chưa bao giờ em có ý trách anh cả. Anh, lạnh lùng, tàn nhẫn, kiên định. Em, cồn cào, vùng vẫy để quên anh. Anh từng nói rằng "anh không bao giờ níu kéo" Níu kéo người con gái muốn chia tay, dù anh còn thươn

Say nắng

  Gửi tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi! Say nắng  Chapter 1       Buổi sáng tháng năm trời đẹp, từng tia nắng vàng vô tư nhảy nhót trên các tán lá. Nó hít một hơi dài như muốn uống trọn cái cảm giác thanh bình này. Bỗng tiếng điện thoại vang lên bài Gwiyomi quen thuộc, là nhỏ Hân gọi.  - Ê con điên! Dậy chưa?  - Mày có biết la đang phá khoảnh khắc tươi đẹp của tao ko hả? Hả ?  - Vậy là đang ngủ?  - Không! Tao đang ngắm mây trôi, gió lượn  - Ặc. Mày tham gia CLB dưỡng sinh nữa là đúng bộ đó.  - Hứ! Thôi cho tao xin. Mà gọi tao có chuyện chi?  - Mày thay đồ đi với tao, mặc đẹp vào đấy !  - Mày lại là chuyện gì mờ ám bảo tao đi gánh tội chứ gì?  - Đầu óc mày đúng là khéo tưởng tượng. Tao đã bảo dẹp hết mấy cuốn truyện ngôn tình vớ vẩn đi mà. Thôi chuẩn bị đi. 30 phút nữa tao qua đón.  30 phút sau ...  - Rút cuộc là mày muốn dẫn tao đi xó xỉnh nào vậy?  - Mày yên tâm? Tao không bán mày qua Trung Quốc đâu mà lo. Chẳng phải mày muốn gặp người trong mộng của tao lắm mà. Giờ tao dẫn mày đi nè.