Yêu một người vô tâm, cảm giác như thế nào?

Sài Gòn, ngày 10 tháng 4 năm 2016

Sau chia tay...


Chúng ta giờ như người xa lạ, không hơn.
Anh bây giờ chẳng cần em nữa.
Anh vẫn vậy, không níu kéo, không dài dông.
Em ấy mà, vẫn hi vọng đấy!
Tiếc là anh lại không như thế.
Anh bảo em "hãy quên đi quá khứ"
Anh có thể, còn em thì không đâu!
Em càng hi vọng, anh càng thẳng tay dập tắt.
Anh có biết hay không biết thế?
Rằng anh là người đầu tiên em yêu
Thật lòng!
Là người đầu tiên mang lại trong em cảm giác nhớ nhung, hờn ghen và cả những thổn thức;
Là người đầu tiên phá vỡ những quy tắc trong em;
Là người đầu tiên khiến trái tim em loạn nhịp, tệ hơn là nó chẳng thiết nghe em nữa rồi;
Người đầu tiên trong em là anh đấy!

Anh có biết?
Dù xa nhau nhưng chưa ngày nào...
Em thôi nhớ anh
Nước mắt em rơi nhiều
Vì anh.
Nhưng,
Chưa bao giờ em có ý trách anh cả.
Anh, lạnh lùng, tàn nhẫn, kiên định.
Em, cồn cào, vùng vẫy để quên anh.
Anh từng nói rằng "anh không bao giờ níu kéo"
Níu kéo người con gái muốn chia tay, dù anh còn thương nhiều.
Anh có lý, nhưng anh ơi, đó là lý do của người-chỉ-thích-mà-không-yêu.
Bởi,
Nếu đã yêu dù thế nào người ta sẽ níu giữ,
Dù mỏng manh nhưng người ta vẫn sẽ giữ,
Người ta với anh không giống nhau đúng không.
Anh sẽ hỏi lại em: "Em chắc cũng chỉ thích thôi, nếu yêu hà cớ gì chia tay?"
"Không anh à,
Em yêu nhiều lắm chứ,
Do anh vô tâm hay không cảm nhận được?"
Lý do ư?
Vì em là con gái,
Con gái ý mà,
Trăm lời chia tay vẫn là giả.
Có thể anh biết mà giả vờ không biết.
Hay không biết rồi để mặc nó trôi?
Anh à,
Em chắc từ nay thôi, dừng lại.
Em trở lại những ngày không anh và những tháng vờ như quên anh rồi.
Trở lại được không thế, tim em ơi?
Tim em bảo "Được chứ, dễ thôi!"
Nhưng em biết đó chỉ là ngụy biện
Của một đứa lụy tình như em.
Để rồi,
Thời gian nhảy vào: "Được hết đó em ơi,
Để thời gian giúp em xóa mờ"
Em gật đầu: "Nhờ thời gian nhé!",
Nhưng thời gian ơi, nếu được 
Đừng lấy anh đi xa em quá,
Em sợ rằng em rồi sẽ quên.
Thời gian thở dài "Muốn quên mà lại sợ,
Thế chả khác nào 
Muốn bỏ một thói quen xấu,
Lại dùng dằng "Quen rồi không nỡ bỏ"
Hay "Đã là thói quen sao nói bỏ là bỏ?"
Thời gian thở dài: "Thôi để mặc em,
Em nhớ được sẽ tự khắc em quên"
Em ngậm ngùi, thế em giữ thói quen đó cho riêng mình em.
Rồi những chiều gió ngược, những ngày nắng cháy mỡ màng,
Những ngày mưa giông xối xả, những đêm trăng gió thổi ngược trong lòng nỗi cô đơn,...
Em sẽ lại lôi nỗi nhớ ấy ra mà gặm nhấm, rồi lại khóc. 
Thế thôi!
Để em giữ lại anh của riêng em,
Đã từng của em những ngày xưa cũ,...
Em quá khứ, hiện tại và mai này vẫn vậy
Không quên anh, và mãi vẫn không quên.
Chiều Sài Gòn nắng như đổ lửa! 
Gửi người đã không còn là của em! 
LHT

---
15/7/2021
    Người ta nói cảm xúc là chỉ là nhất thời quả không sai, khi viết ra những dòng tự sự trên tôi nghĩ chắc có lẽ không bao giờ có thể quên được người ấy. Mối tình đầu của tôi, nhiều nỗi buồn hơn niềm vui, nhiều nước mắt hơn nụ cười, lúc ấy dù gia đình ngăn cản, bạn bè khuyên ngăn nhưng đều bỏ ngoài tai, vẫn lao đầu vào yêu người ấy, bởi bản tính dễ tha thứ nên nhiều lần người ta làm tôi buồn, người ta vô tâm với mình nhưng vẫn cho qua tất cả. Sau cùng, như giọt nước tràn ly, tôi cũng đã chia tay. Tưởng như sẽ đau khổ, sẽ nhớ nhung nhiều lắm, nhưng không, sau một vài tháng tôi cũng đã dần quên đi và tôi cũng nhận ra rằng mình phải yêu bản thân mình hơn, tự khắc sẽ có người thương tôi thật lòng. Cuối cùng sau tất cả tôi cũng đã gặp được người ấy, một người yêu tôi, thương tôi hơn chính anh ấy, như bù đắp lại những tổn thương mà tôi đã chịu. 
    Con gái à, hãy yêu thương bản thân mình nhiều hơn, đừng quá yêu một người mà quên đi chính mình, bởi nếu ai đó yêu mình thật lòng họ sẽ không bao giờ để mình phải rơi nước mắt và chịu tổn thương.

Nhận xét