Say nắng

 Gửi tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi!

Say nắng 

Chapter 1 

    Buổi sáng tháng năm trời đẹp, từng tia nắng vàng vô tư nhảy nhót trên các tán lá. Nó hít một hơi dài như muốn uống trọn cái cảm giác thanh bình này. Bỗng tiếng điện thoại vang lên bài Gwiyomi quen thuộc, là nhỏ Hân gọi. 

- Ê con điên! Dậy chưa? 

- Mày có biết la đang phá khoảnh khắc tươi đẹp của tao ko hả? Hả ? 

- Vậy là đang ngủ? 

- Không! Tao đang ngắm mây trôi, gió lượn 

- Ặc. Mày tham gia CLB dưỡng sinh nữa là đúng bộ đó. 

- Hứ! Thôi cho tao xin. Mà gọi tao có chuyện chi? 

- Mày thay đồ đi với tao, mặc đẹp vào đấy ! 

- Mày lại là chuyện gì mờ ám bảo tao đi gánh tội chứ gì? 

- Đầu óc mày đúng là khéo tưởng tượng. Tao đã bảo dẹp hết mấy cuốn truyện ngôn tình vớ vẩn đi mà. Thôi chuẩn bị đi. 30 phút nữa tao qua đón. 

30 phút sau ... 

- Rút cuộc là mày muốn dẫn tao đi xó xỉnh nào vậy? 

- Mày yên tâm? Tao không bán mày qua Trung Quốc đâu mà lo. Chẳng phải mày muốn gặp người trong mộng của tao lắm mà. Giờ tao dẫn mày đi nè. 

- Vậy á? Tao cũng muốn coi bộ dạng thằng nào xấu số lọt vào mắt đen của mi. Há há (nó cười phá lên) 

- Cái con ranh này tao cho mày lọt mương bây giờ. Cho chừa cái thói cười nhảm đi 😆

Phụ lục chương 1: 

    Nó - Nguyễn Thương Hoài Anh – 16 tuổi rưỡi, tâm hồn mơ mộng (Đấy! Nhìn cái yên là đủ biết ). Thích đọc ngôn tình và ba cái tiểu thuyết tình yêu sến súa. Học hành bình thường nhưng chém gió phải gọi là sư tổ. 

    Hân – bạn thân nó, tuy học không cùng trường cấp III nhưng hai đứa thân nhau như chị em. Từ cái thuở nào ấy nhỉ? À à, cái thuở cởi truồng tắm mưa. Tính tình điên điên (chắc lây nó) và có chút bạo lực nhưng học hành cực pro. Với cái lí lịch trên thì việc nhỏ Hân có người trong mộng dường như trở thành một sự kiện quan trọng trong lịch sử (hà hà) vậy nên nó mới hào hứng đi cùng nhỏ Hân.

Chapter 2 

    Đến nơi… 

- Mày dẫn tao đi tiệc sinh nhật người ta làm chi? Tao đâu có quen gì ai. (Nó vừa đi vừa hỏi thầm nhỏ Hân trong ánh mắt nghi hoặc của mấy đứa con trai, con gái bằng tuổi nó.) 

- Hôm nay sinh nhật nhỏ Nhi, mày cũng biết nó mà, trước lạ sau quen biết đâu lại vớ được anh nào về làm rể. Haha. Chút nữa tao giới thiệu anh Tuấn người yêu (thầm) của tao cho mày. 

- Vì anh Tuấn của mày tao mới nể mặt đấy nhá! (Vừa nói nó vừa cốc đầu con bạn.) Cái tên Tuấn mà nhỏ Nhi bị dính bùa yêu là thằng con trai khá được, cao to, da ngăm đen. (Nó nghĩ trong đầu). Con bạn mình nhìn khờ khờ vậy mà biết nhìn người phết đấy. (hì hì) Nó ngồi chung bàn với nhỏ Hân, tên Tuấn (tất nhiên!) và thêm 4 tên con trai và 3 cô nàng cực là dễ thương đang nếm thử món súp. 

- Tụi mày ơi, món này nhạt quá he! (Vừa nói hắn vừa chỉ vào tô súp cười gian.) 

Nghe là biết tên này đang mỉa mai ai đây mà, cái món súp ấy công nhận mặn thiệt chắc phải 3 bịch muối là ít (hơi nổ haha). Chủ nhân của câu nhận xét đầy tính chân thực và nhẹ nhàng ấy ngồi đối diện với nó, hắn mặc áo sọc caro trắng đen (kiểu nó mê mẩn đây mà), hắn hay cười để lộ cái răng khểnh đáng ghét. Nghe bạn bè gọi hắn là Lâm, ố ồ tên là Lâm à! (Nó cười mỉm trong lòng) 

    Đấy! Lần đầu tiên nó ấn tượng với một tên con trai! 

Chapter 3 

    Hai tháng trôi qua … 

    Nó cũng dần quên mất tên con trai sọc caro ấy, cũng thường tình thôi khi mà ấn tượng của nó về hắn quá mờ nhạt. Bố mẹ chuyển nó về học chung trường của nhỏ Hân cho gần nhà, chẳng nói chẳng rằng, bố đăng kí cho nó học lớp phụ đạo hè tại trường mới, nó ấm ức lắm. Còn đâu những ngày tháng hè tươi vui của nó đây ( hức hức). Nó cũng nghe theo đi học với tâm trạng không thể tồi tệ hơn. 

- Mày bị sao vậy nhỏ? Nhìn mặt mày nhăn nhó giống khỉ ăn ớt lắm! 

Nhỏ Hân quay sang hỏi nó, mặt lại lộ vẻ hớn hở nhìn mà phát bực. Nó biết con này đăng kí học phụ đạo chỉ vì anh Tuấn của nó cũng theo học, chứ sức học của nhỏ Hân không cần đến mấy lớp học kiểu này vẫn giỏi như thường. 

- Tao không muốn ngồi gò bó ở cái lớp học chán ngắt này đâu mày… ( nó thở dài) 

- Haha, tưởng gì mày cứ học đi, thầy cô dạy hay lắm đó. 

- Thầy cô dạy hay hay anh Tuấn của mày dạy hay ? 

- Há há, mày chỉ được cái nói đúng 

- ... (Cạn lời với cái con mê bồ bỏ bạn.) 

Nó và nhỏ Hân chọn bàn cuối lớp, mục đích để quan sát anh Tuấn rõ hơn đây mà. Haizzz...Nó thở dài cái nữa nhìn lên quan sát hết cả lớp. Mắt nó chợt dừng lại ở bàn của một tên con trai ... Là hắn! Hắn nhìn hơi khác so với lúc trước nhưng cái răng khểnh dzô dziên kia thì không lẫn vào đâu được (khà khà). 

Học chung với hắn cũng thú vị đấy chứ! Tính hắn vui vẻ và hài hước. Đặc biệt luôn phát ngôn nhiều câu bá đạo khiến nó và cả lớp phải ôm bụng cười lăn. 

    Đấy! Lần đầu tiên nó dzung dzinh trước một tên con trai.

Chapter 4 

    Một tháng học trôi qua ...

    Năm học lớp 11 bắt đầu ... 

    Nó được xếp vào lớp 11A2, hắn và nhỏ Hân vào lớp 11A1. Và không hẹn mà gặp, nó thường sang lớp nhỏ Hân chơi hơn bình thường 😂. Nó chỉ dám nhìn hắn từ xa thôi. Hắn nhìn thấy mà ghét, sao đứa con gái nào nói chuyện với hắn, hắn cũng toe toét cười thế kia??? Cứ làm như đóng quảng cáo độc quyền cho P/S không bằng ý. Thấy ghét ! 

- Anh ơi, Anh à, Hoài Anh yêu dấu của tui ơi! 

Nhỏ Hân vừa nói vừa vuốt má nó y chang như vuốt má con Mi Mi nhà nhỏ. 

- Mày điên à? Sáng nay chưa uống thuốc à? Hay chưa tỉnh ngủ, để tao tát cho một cái tỉnh ngủ liền à. 

- Tao không điên, rất tỉnh là đằng khác! (Vừa nói nhỏ Hân vừa đưa tay bịt miệng cười.) Héhé, háhá. 

- Trúng số à? 

- Không! Còn hơn cả trúng số ấy chứ! ( Nhỏ Hân cười to. ) 

- Chứ sao đây? Mày đừng nói với tao… 

- Ừ! Anh Tuấn nói thích tao mày à. 

- À ha ha (Nó cười gian manh) 

- Mày cười như thế có ý gì? (Nhỏ Hân thắc mắc lườm nó một cái thật sắc.) 

- Haha. Giờ tao nhận ra không phải mày chưa uống thuốc mà anh Tuấn của mày chưa uống.(Nó ngoác miệng cười to.) 

Nhỏ Hân sẵn tay cầm cái gối trong tay ném thẳng vào mặt nó không thương tiếc. Đấy, trước mặt nó thì cứ như là hổ đói lâu năm, còn khi gặp anh Tuấn thì thay đổi 180 độ như mèo ngoan gặp chủ. 

- Dù hơi tội nghiêp cho anh Tuấn nhưng tao cũng chúc phúc cho hai tụi mày. Hi vọng khi quen mày anh Tuấn còn nguyên vẹn trở về (hahaha) vừa nói nó vừa lấy tay chụp lấy cái gối mà con bạn vừa ban cho. 

- Cái con ranh này tao đánh cho mày die luôn giờ. (Nhỏ Hân cười cười dọa nó) 

- Thôi thôi tao xin, mày dzữ thế này anh Tuấn thấy được chắc mất dép cho coi. Nể tình là bạn thân của mày tao sẽ giữ bí mật cho mày. Coi như cảm ơn anh ấy đã rước mày đi. (hehe) 

- Hô hô cảm ơn mày nhá, đúng là bạn của tao. Còn chuyện của mày thì sao? (Nhỏ Hân cười gian liếc nó.) 

- Chuyện nào cơ? (Nó đáp lại nhỏ Hân bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.) 

- Thôi đi chị Hai, còn chuyện nào nữa đây. Chuyện anh Nguyễn Hải Lâm chứ còn chuyện gì? 

- Hả ? (Nó sững người). Sao mày biết? 

- Haha. Tao đẻ mày ra sao tao không biết. 

- Con điên này ăn nói đàng hoàng coi. ( Thật ra chuyện nó rung rinh hắn ,nó làm gì đã nói với ai,. Nó còn chưa dám khẳng định nữa là.) 

- Mặt mày hiện rõ chữ Lâm kia kìa. Ngày nào mày cũng qua lớp tao kêu chơi với tao mà mắt mày cứ sáng như đèn pha mỗi lần nhìn hắn. Mày nên nhớ tao còn nhiều kinh nhiệm hơn mày về khoản iu đương này dấy nhé. Haha. 

- Hơ hơ (Mặt nó lúc này nhìn ngu thiệt.) 

- Mày tính sao, hơ hớ cái gì? 

- Tính sao là tính sao? (Thề với bóng đèn là mặt nó lúc này còn ngu hơn con bò nữa.) 

- Ơ cái con này, trước giờ đọc bao nhiêu truyện ngôn tình mà không sáng dạ được tí nào à ? Tao khuyên mày đi đốt hết máy cuốn nhảm nhí đó đi. Đi tỉnh tò đi chứ! 

- Thôi đi mày, tao không dám. - Ngại chứ gì? Cứ mặt dày vào biết đâu hắn cũng thích mày! 

- Khônggggg !!!! Tao nghĩ cứ như thế này được hơn. 

- Thua mày luôn sau này hối hận đừng tìm tao.

    Đấy! Lần đầu tiên nó thẹn thùng khi nhắc đến một tên con trai! 

Chapter 5 

    Hôm ấy trời nắng đẹp, nó đạp xe về nhà sau năm tiết học mệt mỏi, đang tận hưởng cảm giác man mác của gió luồn vào tóc. Bỗng, một lực không biết từ đâu ra đẩy vào xe nó khiến nó mất thăng bằng và chuyện gì đến đã đến... Nó nhẹ nhàng hôn đất một nụ hôn nồng thắm, kết quả tay chân nó trầy xước, cái áo dài te tua, tóc tai thì bù xù nhìn chẳng khác gì mới bước ra từ trận chiến Điện Biên Phủ. 

    Dồn chút sức lực cuối cùng, quay ra định chửi xối xả vào cái đứa tông vào xe nó thì... Lại là hắn. Mặt nó đơ 5 giây. Mặt hắn nhìn tái mét. Hai đứa nhìn nhau… Sau khi hoàn hồn hắn rối rít xin lỗi, còn đòi chở nó xuống trạm y tế, nó ậm ừ một lúc, toàn thân đơ ra, hắn nhìn thấy nó lúc này toàn thân xơ xác, hắn sợ nó bị sao thì hắn đi tù bóc lịch đã luôn. 

    Sau khi băng bó vết thương, nó cũng bình tĩnh lại, thầm trách mình: “Hắn cũng bình thường thôi mà, làm gì mà mình phản ứng ghê thế? Mọi khi khôn lanh lắm mà tự nhiên hôm nay ngu ngơ đột xuất, đang tính lấy tay cốc đầu mình vài cái vì cái sự ngu bất ngờ nhưng vì sợ đau… nên thôi (Đúng là chỉ được cái mồm). 

    Hắn cũng bị trầy sơ sơ nhưng không te tua bằng nó. Hình như hắn thấy áy náy về hành động của mình, hắn đề nghị chở nó về nhà, sáng sáng lại chở đi học, chiều chở về. Khỏi phải nói nó vui như mở cờ trong bụng, thầm trách sao không bị nặng thêm chút nữa. (Con ni chắc bị ung thư tâm hồn rồi.). 

    Sau sự cố lần đó, hai đứa trở thành bạn. Rồi thành bạn thân. Ừ, chỉ là bạn thân thôi! Lúc nó bị tai nạn thỉnh thoảng nhỏ Hân qua thăm, mặt buồn buồn. (Cái con này cứ làm như người ta bị bệnh nan y không bằng). Từ khi có bạn trai nó thấy nhỏ Hân dịu dàng hơn hẳn, thầm nghĩ tình yêu nó có dễ làm người ta thay đổi nhiều vậy sao? Nó cũng muốn. Hehe. Mà là bạn thân của hắn cũng thú vị đấy chứ! Hắn chia sẻ cho nó mọi thứ từ chuyện gia đình, học hành, bạn bè đều không giấu giếm, nó cũng vậy. Cảm thấy rất vui vì có người tin tưởng để nó chia sẻ, trước đây nó thường chia sẻ với nhỏ Hân. Nhưng giờ nhỏ có bạn trai nên thời gian gặp nhau không nhiều, nó cũng không muốn nhỏ Hân bận tâm nhiều về những chuyện vụn vặt của nó. 

    Thời gian cũng trôi qua nhanh, nó hết đau chân và có thể tự đạp xe. Nhưng hắn với nó vẫn giữ thói quen cũ. Hắn chở nó đi học, nó ngồi sau lắng nghe câu chuyện không đầu không cuối của hắn, lòng thấy bình yên. 

    Đấy! Lần đầu tiên nó biết cảm giác thích một thằng con trai. 

Chapter 6 

    Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Tụi nó cũng đã lê lết gần hết năm học lớp 11. Lớp 11- nó 17 tuổi. Cái tuổi người ta gọi vui là tuổi bẻ gãy sừng trâu, cái tuổi mà nó cũng đã nếm trải đầy đủ hương vị ngọt ngào của cuộc sống. Nó hạnh phúc vì có nhỏ Hân là bạn thân, vì có thể cùng hắn chia sẻ những buồn vui tuổi học trò với tư cách là bạn thân. Nhiều lần nó thầm nghĩ giá như nó và hắn tiến xa hơn chút nữa, nhưng trong lòng lại dặn mình không được suy nghĩ thế. Bởi nó biết, nếu nói ra thì tình bạn này sẽ không còn như xưa. Sẽ không còn những lần hắn chở nó bằng chiếc xe đạp cà tàng của hắn đi học, sẽ không còn nữa những chiều mưa nó cầm ô che cho hắn đạp xe về, sẽ không còn những lúc hắn chọc nó, rồi 2 đứa giả vờ giận nhau… bao nhiêu kỉ niệm đẹp về hắn ùa về. Nó không dám đánh đổi đi, thà cứ như vậy, bên hắn, là người bạn thân của hắn. Hắn vui, nó cũng vui... 

    Năm học 12 đến, mang theo nhiều hoài bão về tương lai phía trước. Tụi nó, ai cũng ôm ấp cho mình những ước mơ, dự định riêng. Nó cũng vậy, nó muốn trở thành một cô giáo. Ước mơ này của nó nhen nhóm từ khi nó còn là cô nhóc lớp 8. Khi ấy nó học cũng không tệ. Nhìn thấy lũ trẻ hàng xóm đang loay hoay cầm những miếng gạch vụn viết chữ lên tường. Nó thấy thương lắm, nhà tụi trẻ không có điều kiện cho tui nó đi học. Bố mẹ đi làm vất vả cả ngày cũng chỉ lo được tiền cơm gạo cho chúng nó ăn qua ngày. Quần áo thì mỗi đứa được hai bộ mặc đi mặc lại, chắp vá khắp nơi, nó thấy thương gọi chúng lại cho mỗi đứa một quyển vở và một cây bút chì rồi dạy chữ cho bọn trẻ. Tụi nó học khá chậm khiến nó vừa bực bội vùa mệt mỏi, nhiều khi bực quá nó la tụi nhóc, nhìn đôi mắt long lanh ầng ậng nước của lũ trẻ, nó thấy mình thật tệ. Xin lỗi tụi nhỏ, nó quyết định dù khó khăn thế nào cũng sẽ giúp chúng biết chữ. Ba tháng, bốn tháng trôi qua, nó đã thành công giúp bọn trẻ biết chữ, tụi nhóc hớn hở qua khoe thành tích với nó. Có đứa đọc báo cho ông nghe, có đứa tập làm thơ con cóc còn nằng nặc đòi nó gửi lên báo dùm. Còn có đứa ngây thơ hơn: “Nhờ chị Hoài Anh bây giờ em đã có thể ghi số đề phụ cho ba em nữa đấy, ba em mừng lắm!”. Nó chợt phì cười vì những thành tích mà tụi nhỏ làm được. Nó biết nó đã làm một việc tốt và quan trọng hơn nó đã biết được ước mơ của mình là gì. 

    Vâng! Nó phải học thật tốt. Nó phải trở thành một cô giáo!

Chapter 7 

    Lớp 12 nó vẫn đi chung xe với hắn. Một buổi chiều đi học về... 

- Hoài Anh này! Hắn gọi tên nó. 

- Ừ, gì thế? Thất tình à? (Nó bâng quơ đùa.) 

- Không hẳn là thế… 

- Gì mà không hẳn? Sao nói chuyện nghiêm túc thế? 

- Hì tớ đang thích Thùy Vân lớp Hoài Anh đó. 

- ...Ờ (Nó im lặng một hồi lâu rồi bất giác ừ một tiếng.) 

- Cũng được một thời gian rồi. 

- ...Ờ 

- Tớ muốn nhờ cậu giúp. 

- ...

- Cậu có thể giúp tớ không? 

- ... 

- Tớ biết hỏi đường đột cậu có thể từ chối. 

- .... 

- Sao cậu im lặng thế? 

- ...Ờ. Tớ sẽ giúp cậu.

- Hì hì cảm ơn cậu nhiều nhá! Thương cậu nhất. 

- Cậu vui đến thế à? (Nó nói giọng buồn) 

- Ừ, hi hi. 

    Thế đoạn hội thoại chấm dứt tại đó. Bầu trời hôm nay trong xanh, từng gợn mây bồng bềnh quấn quýt bên bên làn gió nhẹ. Lũ chim trước nhà riu rít trước cành hót líu lo líu lo... Nếu như là mọi hôm thì nó sẽ có cảm hứng viết nên mấy bài thơ chứ chẳng chơi. Nhưng hôm nay, cảnh vật trước mặt như muốn trêu tức nó. Nó ghét đám mây kia, ghét lũ chim nhiều chuyện, ghét cả con gió ngoài kia.. Bầu trời trong lòng nó giờ u ám mù mịt. Nó cần một cơn mưa để xóa đi tất cả. Một giọt, hai giọt.... nó khóc, khóc như mưa tháng Bảy. Nó sợ rằng nếu ngưng khóc, những kí ức của nó và hắn sẽ ùa về. Nhưng càng khóc nó càng nhờ về đoạn hội thoại khi nãy. Nó đã đồng ý giúp hắn, nhiều người nhìn vào sẽ tưởng nó điên. Nó biết, nó không điên, nó hoàn toàn tỉnh táo, nó không muốn hắn giống nó phải đơn phương, rồi đau buồn giống nó. Nó giúp hắn bởi biết hắn sẽ hạnh phúc, hắn hạnh phúc nó cũng sẽ hạnh phúc... Bất giác bấm số gọi nhỏ Hân. Đúng là bạn thân , nhỏ tức tốc chạy qua nhà. Thấy bộ dạng thảm hại của nó bây giờ, nó nghĩ nhỏ Hân sẽ cười vào mặt nó cho mà xem. Không ngờ nhỏ ngồi bên nó ôm nó vào lòng như một đứa em gái yếu ớt. Nó kể hết cho nhỏ nghe, vừa kể vừa khóc. Nhỏ Hân chỉ im lặng lắng nghe. Nó thấy như được vỗ về, lòng nhẹ nhàng hơn. Nó dặn lòng mình chỉ được khóc ngày hôm nay, qua ngày mai nó phải mạnh mẽ để đi tìm hạnh phúc cho người mà nó thích. Ừ, chắc chắn nó sẽ mạnh mẽ. 

    Đấy! Lần đầu tiên nó biết cảm giác thích một người không thích mình!

Chapter 8 

    Sáng hôm sau mắt nó sưng to như vừa bị ai đấm (hắc hắc). Nó lôi trong tủ mấy cục đá chườm lên hai mắt cũng đỡ sưng hơn rất nhiều. (Nó tự trấn an mình). Vừa bước ra cổng, nó thấy hắn đã đến từ lúc nào. Hắn ném vào tay nó ổ bánh mì gọi là quà đền ơn. Nhìn mắt nó sưng hắn cười. 

- Đêm qua rình bắt trộm hay sao mà mắt nhìn cute thế há há!!!! 

- Xì! Học bài (Nó chẳng còn tâm trạng tranh cãi với hắn.) 

    Ngồi sau xe hắn nó chẳng nói lời nào, cảm thấy sao bờ vai trước mắt nhìn lạ quá! Đến cổng trường, hắn với nó thấy Thùy Vân đang khệ nệ ôm chồng đề cương Lý cao ngất, nó chạy lại hắn cũng theo sau. Thấy hắn ngại cứ đứng gãi đầu, nó lên tiếng: 

- Vân nè! để Lâm ôm cho, tụi mình là đàn bà con gái cứ để cho tụi đàn ông con trai phục vụ đi. Nó cười khì.) Trông bộ dạng hắn lúc này như bắt được vàng 

- Vân cứ để tớ. 

- Vậy cảm ơn hai bạn nhé. Vân nhỏ nhẹ. 

Nó biết ý, lấy cớ đi tìm Hân để cho hắn và Vân đi cùng nhau. Nó biết Thùy Vân có thói quen lên thư viện đọc sách vào chiều thứ 5 hằng tuần. Một lần nữa nó phải đứng ra làm bà mối bất đắc dĩ. 

- Vân ơi! mang hộ Hoài Anh tập tài liệu Toán này cho Lâm dùm với. Cậu ấy cũng đang trên thư viện đấy. 

- À, ừ. Cậu đưa đây tớ mang lên thư viện giùm cho 

- Thank you vinamilk. 

    Sau một vài lần nó ghép đôi vô tình như thế. Hắn và Vân đã nói chuyện với nhau khá vui vẻ. Vậy là đề tài của nó và hắn mỗi khi gặp nhau lai quay về hắn và Vân. Nó nó nghe mà tim cứ như bị ai đó thụi cho vài quả. Nó quyết định tránh mặt hắn. Lấy cớ đi học thêm về muộn, nó tự đi xe một mình. Mỗi lần hắn thắc mắc sao cư xử lạ như vậy. Nó liền thoái thác cho việc học. Cũng đúng thôi năm cuối cấp rồi, nó phải cố gắng học tập. Rồi sách vở, học thêm học bớt đã chiếm hết tâm trí nó, nó giờ cũng thôi không nghĩ về hắn nữa. Guồng quay thời gian dã kéo nó và hắn xa nhau. 

    Đấy! Lần đầu tiên nó biết cảm giác xa một người nó thích! 

Chapter 9.1

TỰ TRUYỆN CỦA HẮN – NGUYỄN HẢI LÂM

    Một ngày trời nắng đẹp, tôi đạp xe về nhà. Thật không ngờ ngày hôm ấy chính là ngày tôi bị mũi tên của thần Cupid oánh trúng. (hé hé). Số là xe tôi đang bon bon êm ả bất ngờ gặp cục đá to tổ chảng ngay trên đường, tôi lách xe tránh ai ngờ “hôn” vào xe đạp phía trước. Thế là hai người hai xe thi nhau tiếp đất. Nhỏ bị tôi đụng phải nhìn te tua thấy tội. Chắc mẩm trong lòng sẽ bị nhỏ này chửi xối xả, nhưng nào ngờ mặt nhỏ đơ ra làm tôi lúng túng. Lỡ mà có mệnh hệ gì thì chắc không thể báo hiếu cho bố mẹ được rồi. hic hic. 

    Nhìn nhỏ này quen quen, thì ra nhỏ Hoài Anh 11A2, bạn thân nhỏ Hân đây mà. Nhìn mặt nhỏ lúc này tôi lại thấy thương thương, bế nhỏ chạy nhanh xuống trạm y tế. Nhỏ này sao nhẹ hều như cục bông vậy cà. Bất chợt trong lòng muốn làm gì để bảo vệ nhỏ. Băng bó xong tôi nhìn nhỏ, nhỏ không nói gì chỉ cười, lộ má lúm đồng tiền xinh đáo để, tim tôi chợt rung lên một nhịp. Tôi đề nghị chở nhỏ về nhà. Lấy cớ nhỏ đang bị thương tôi tiếp tục đề nghị chở nhỏ đi học mỗi ngày như một cách để tạ lỗi. (Một mũi tên trúng hai đích haha). Nhỏ gật đầu, tôi vui sướng. 

    Thế là hằng ngày tôi chở nhỏ đi học, nhỏ này bé hạt tiêu mà nhiều chuyện kinh khủng, ngồi sau xe tôi, nhỏ kể tôi nghe mọi thứ. Kì lạ một chỗ, ở bên nhỏ tôi luôn có cảm giác bình yên, tôi cũng kể nhỏ nghe mọi thứ mà trước giờ tôi luôn giấu trong lòng. Có đôi lần tôi còn ước đường về nhà nhỏ đến trường dài gấp đôi để tôi được chở nhỏ như vậy mãi thôi. Câu chuyện cứ thế mà nối dài thêm, dần dần tình cảm tôi dành cho nhỏ cứ lớn dần. Nhưng tôi không dám ngỏ lời với nhỏ. Tôi sợ tình bạn gây dựng với nhỏ bấy lâu nay sẽ không còn. Tôi rất sợ nhỏ ghét tôi, không thèm nhìn mặt tôi nữa. Có thể ai đó nhìn vào sẽ nói tôi không có can đảm. Đúng vậy, tôi không có can đảm để đánh đổi tình bạn này, không có can đảm để chịu đựng cảm giác bị mất đi người mình yêu thương nhất. Tôi vẫn ở bên nhỏ với tư cách một người bạn thân, vui với những cảm xúc mong manh của nhỏ, buồn với những nỗi mệt mỏi và cảm giác của nhỏ với những tên con trai khác. Ừ thì nói tẹt ra là tôi ghen. Ghen với mấy thằng con trai bên cạnh nhỏ, đã thế nhỏ lại không hiểu lòng tôi cứ vô tư với tụi nó. Nhỏ ơi nhỏ, có nhất thiết phải khoe cái má lúm đồng tiền đến thế không? Biết mình ích kỷ nhưng tôi chỉ mong nhỏ cười với tôi mà thôi. Nhưng những lần chúng tôi đạp xe về nhà, nhỏ cười hồn nhiên và vô tư. Tôi mong nhỏ mãi như vậy. Luôn đằng sau lưng tôi, nghe những câu chuyện tôi kể. Và khi trời mưa nhỏ cũng vẫn bên tôi, che ô cho tôi và chúng tôi lại cùng về nhà. Nghĩ lại tôi thấy rất vui. 

Chapter 9.2 

    Tôi có nhỏ em họ bằng tuổi tên Thùy Vân. Thật may mắn Thùy Vân lại học chung với nhỏ. Thùy Vân là một cô gái khá tinh ý và lém lỉnh. Có lần nó qua nhà tôi chơi đang lúc tôi uống nước nó thêm vào một câu. 

- Anh thích Hoài Anh? Khỏi phải nói nước trong miệng tôi phun thẳng vào mặt nó. 

- Hỏi vậy thôi mà làm gì phản ứng ghê thế? Ướt hết cả mặt em rồi. Bẩn quá đi mất. Kiểu này chắc ung thư da mặt quá! 

- Em hỏi như vậy chắc biết câu trả lời rồi, hỏi làm gì nữa. 

- Ha ha, hỏi vui thôi, anh nói với nó chưa? 

- Anh mày không dám liều. 

- Anh muốn em giúp không? 

- Giúp như thế nào? Đừng có mà phá anh nha cô. 

- Anh cứ nói anh thích em, nhờ nhỏ làm mai cho, xem phản ứng của nó như thế nào là biết liền à. 

- Làm vậy được không? 

- Chắc chắn được. Anh cứ tin em. 

Tôi cứ suy nghĩ mãi về đề nghị của Thùy Vân. Thật ra trong lòng tôi cũng muốn thử xem nhỏ đối với tôi như thế nào. Ok! Thử xem sao!

Chapter 9.3 

    Sáng hôm sau tôi dậy sớm đạp xe qua nhà nhỏ, không quên mua đồ ăn sáng cho nhỏ, đúng như kế hoạch ban đầu tôi nhờ nhỏ giúp chuyện của tôi với Thùy Vân. Môt vài giây đầu nhỏ chỉ im lặng. Tôi cũng mừng thầm chỉ mong nhỏ từ chối. Tôi sẽ có thêm chút hi vọng mà tiến tới. Nhưng (đời là vậy, đằng sau một câu chuyện vui vẻ luôn ẩn hiện chữ “ nhưng” không mấy tốt đẹp). Nhỏ đã đồng ý. Nhỏ ơi, thật sự nhỏ không có chút tình cảm nào vượt lên trên tình bạn nào với tôi ư? 

    Nhỏ là một cô gái nhiệt tình và tốt bụng. Bằng chứng là không ngần ngại giúp tôi làm quen với Thùy Vân. Đôi lúc còn viện ra nhiều cớ trời ơi đất hỡi để tôi có dịp “tình cờ gặp Thùy Vân”. Nhỏ làm tôi buồn quá. Nhưng biết sao bây giờ, nhỏ không thích tôi. Ừ thì vậy đấy! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thành công, nhỏ đề nghị đi xe một mình. Nhỏ nói rằng còn phải học thêm ở trường, từ khi đó tôi và nhỏ cũng ít khi nói chuyện với nhau. Có gặp thì nhỏ cũng chỉ cười rồi quay đi, tôi hụt hẫng. Từ đó tôi vùi đầu vào sách vở, đề cương. Lớp 12 rồi, tôi cũng phải nghiêm túc việc học để thi đậu vào Học viện An ninh - ước mơ lớn nhất đời tôi. Đôi khi tôi bất giác nhớ về nhỏ, nhưng chỉ là thoáng chốc rồi mau chóng trở về với thực tại, về với chữ loằng ngoằng trên trang sách. 

    Thời gian lằng lặng trôi qua cũng âm thầm kéo nhỏ rời xa tôi. Tôi có cảm giác như quãng thời gian chúng tôi là bạn thân đã bị tên thời-gian-tặc nào đó cướp đi không thương tiếc. Chiều hôm ấy tôi uể oải đạp xe về nhà. Ít ra ông trời còn thương tôi, còn nhân từ ban cho tôi chút gió mát hiếm hoi trong ngày. Tôi nhìn thấy dáng hình quen thuộc. Là Hân, bạn thân của nhỏ, đang đứng trước cửa nhà tôi. Có vẻ như đang đợi tôi... 

Chapter 10 

    Cũng trong ngày hôm đó, nắng chiều nhè nhẹ giống như ai đó vừa vô tình đổ xô mật ong pha loãng xuống đường. Người ta thấy một thằng con trai vừa đạp xe vừa huýt sáo, chốc chốc lại cười một mình. Nếu không vì cái phù hiệu trên áo chắc chắn có lẽ người ta đã gông cổ nó vào viện tâm thần cũng nên. 

    Tôi phóng xe thật nhanh về phía cuối con đường. Vừa đi vừa ngoác miệng cười như thể nghe tin Việt Nam vô địch World Cup 2014 không bằng. Nơi tôi đang đến có một người con gái tôi thích và ít phút trước tôi mới vừa biết rằng người con gái ấy cũng thích tôi. Nguyễn Thương Hoài Anh, nhỏ chết với tôi *cười gian manh*, tôi sẽ xử nhỏ tội “ yêu không dám nói”, nghĩ đến đây tôi cũng thấy chột dạ. (hí hí)

 *********************************************** 

    Đứng trước cổng nhà nhỏ, tôi không kiêng nể gọi to tên nhỏ: 

- Hoài Anh khùngggg! Hoài Anh điên!!! 

Không để tôi kêu lên tiếng thứ 3, nhỏ lật đật chạy ra mở cổng. 

- Này muốn chết hay sao mà kêu như heo chọc tiết vậy? 

- Há há! Cậu đi với tớ đến chỗ này. 

- Chỗ này là chỗ... 

    Chưa để nhỏ nói hết câu tôi đã lôi nhỏ lên xe. Chẳng nói chẳng rằng đạp xe thật nhanh phòng trường hợp nhỏ... nhảy xuống xe. Cảm giác này, cái cảm giác thân quen chợt ùa về. Nhỏ vẫn ngồi sau xe tôi lắng nghe tôi. Nhưng lần này tôi cũng im lặng. Trái tim tôi bây giờ đang biểu tình, đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi sẽ nói, nhưng không phải lúc này. Tôi đưa nhỏ đến cầu Nam Long (Tên cầu đã được hư cấu 😂) 

- Đừng có nói cậu muốn đi tự tử, dẫn tớ tới đây vớt xác cậu về nhá! 

- Xí! Có chết cũng không chọn cách này, xấu thí mồ. 

- Chứ đến đây làm cái giề?? 

- Cậu có thấy gò đất nổi lên phía đông kia không? 

- Ừ! Thấy rồi sao? 

- Hình gì? 

- Để xem lại đã, hình như nó giống hình ♥ thì phải. 

- Hình như cái gì, thì nó chính xác là hình ♥ đó. 

- Thì sao? 

- Trước đây tớ đã thề nếu sau này tớ có thích cô gái nào, tớ sẽ dẫn cô gái ấy tới đây. 

- Tớ nghĩ cậu dẫn lầm người rồi. 

- Không! Tớ không hề, Thùy Vân là em họ tớ. 

- .... 

- Tớ muốn biết cậu có cảm giác gì với tớ không nên mới nhờ cậu giúp làm quen với Thùy Vân. 

- .... 

- Khi cậu đồng ý giúp, tớ thật sự thấy buồn. 

- .... 

- Tớ muốn được bên cậu che chở và bảo vệ cho cậu được không? 

- .... Ừm! Tớ đồng ý... 

    Chưa đợi tôi thu lại nụ cười thỏa mãn, nhỏ nhảy lên xe đạp tôi phóng như bay. Không quên ném lại cho tôi một câu. 

- Nếu cậu đuổi kịp tớ! há há há ˆˆ 

    Cảnh ngày hôm ấy thật khiến cho người đi đường phải phì cười. Một thằng con trai đầu xù tóc rối, mồ hôi nhễ nhại đang đuổi theo cô gái nhỏ bé đạp chiếc xe đạp màu xanh đọt chuối... Bạn có tin chàng trai ấy sẽ đuổi kịp cô gái không??? 

    Còn tôi, tôi tin. 

Hết 

Gửi những ngày nắng tháng 7 Gửi cho ai đã kiên nhẫn đọc hết câu chuyện này!

Bình Phước, 10.08.2014

Nhận xét